XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  VƯƠNG QUỐC NHỮNG KẺ LẠ MẶT


Phan_5

Cô mất thêm một giờ đồng hồ nữa chỉ ngồi nhìn, rồi thêm mười lăm phút nữa để tranh luận. Họ đã vô tình đóng tài khoản tiền gửi thanh toán của cô, trong khi cô lại gửi ngân phiếu trả tiền lương của mình vào đó. Bà quản lý không hề có dữ liệu nào về việc Katya từng là khách hàng giao dịch với ngân hàng. Ngay cả khi Katya đưa tờ phiếu gửi tiền lấy từ trong ví của mình ra cũng không giúp ích gì. Bà ta dò xét nhìn Katya, rõ ràng là tự hỏi cô đang có mưu đồ gì bất chính. Với cách làm việc hiệu quả đặc trưng của mình, bà ta uống thêm một tách cà phê và chắm chúi vào máy tính thêm mười phút vô ích nữa, rồi đứng dậy đi nói chuyện với sếp, người có vẻ là quản lý thực sự của ngân hàng. Nửa tiếng sau, bà ta quay lại, mở lại tài khoản của Katya và đoán chắc một lần nữa với cô là tất cả mọi việc đều ổn. Nhưng chẳng có gì ổn cả, nhất là khi sinh kế của một người được lưu trữ một cách bất cẩn đến vậy trong bộ nhớ của một cái máy, như thể nó chưa từng phải đối mặt với cả tá những đối tượng quyền lực hơn thế cứ nhất nhất đòi xóa sạch nó đi.

Anh đang nói chuyện vói một người hàng xóm. Khi anh kéo mạnh sợi dây từ dưới nước - cúi người xuống, một bên gối tỳ trên mặt đất, và đầu nghiêng ở một góc kỳ quặc, như thể đang kiểm tra bụng dưới của một con lạc đà – lớp vải áo sơ-mi của anh căng ra ôm sát lấy tấm lưng. Dù có đứng xa tận năm mét thì cô vẫn trông thấy những cơ bắp đó - một quang cảnh của những đụn cát nhấp nhô, duyên dáng, mênh mông. Thường thì cô sẽ cố ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng lần này cô mặc cho ánh mắt mình dán chặt vào tấm lưng anh trong giây lát. Mình có thể chạm vào đó, cô thầm nghĩ,nếu cả hai kết hôn. Mình sẽ chìm vào giấc ngủ trong vòng tay tuyệt vời đó. Phom người đó, giống như một ảo giác vậy. Vững chãi đến mức chẳng gió cát nào lay chuyển được.

Điều khiến cô bất ngờ là cảm giác thanh thản khi anh đứng lên và nhìn thấy cô, nét mặt anh rạng ngời một cách nhẹ nhàng với niềm vui mà đến cả người hàng xóm cũng nhận thấy và tự cáo lui. Nayir buộc lại đoạn dây cuối cùng rồi vứt nó lại trên mặt đất, một cử chỉ tuyên bố chắc chắn rằng anh sẽ vứt bỏ bất cứ thứ gì chỉ vì cô, và trong giây lát, hàng triệu những nghi hoặc trong cô như tan biến hết.

Rồi cô tự nhủ mình đừng trở thành kẻ ngốc.

“Sabah al-khayr.” Cô lên tiếng. Chúc buổi sáng tốt lành.

Anh kiềm chế ánh nhìn da diết của mình và giản dị chào đáp cô “Chúc buổi sáng tốt lành.” Cô không đeo khăn che mặt. Cô không đeo nó ở chỗ làm, vậy thì sao cô phải tỏ vẻ mộ đạo ở đây chứ?

Hai người vẫn nói chuyện qua điện thoại, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp anh kể từ buổi tối anh ngỏ lời cầu hôn. Anh đang mặc chiếc áo choàng xanh dương yêu thích quen thuộc của mình. Anh đã cởi bỏ chiếc khăn đội đầu, và mái tóc quăn đen ngắn của anh ánh lên trong nắng. Đôi gò má anh ửng hổng, bụi đất bám dính trên đôi xăng-đan, sự tự tin trên đôi vai anh, tất cả đã nói với cô rằng gần đây anh đã ra ngoài sa mạc. Anh đưa các gia đình đi du ngoạn sa mạc để giúp họ nối lại cội nguồn Bedouin của mình hoặc đơn thuần chỉ để họ có những trải nghiệm ở vùng đất hoang vu. Khi cần, anh làm công việc cứu hộ.

“Em hy vọng là mình không đến không đúng lúc.” Cô nói.

“Tất nhiên là không rồi.” Anh liếc nhìn qua vai cô, một cử chỉ mà cô hiểu ngay rằng Ai đã đưa em đến đây? Và liệu anh ta có ổn không khi chúng ta nói chuyện?

“Ayman, em họ em, cho em đi nhờ.” Cô nói. “Cậu ấy vừa đi mua thuốc lá rồi.”

Nayir gật đầu, có lẽ tốt hơn hết là chấp nhận việc cả hai người lúc này đang ở một mình với nhau là không thích hợp khi lời cầu hôn vẫn còn đó. Anh bắt đầu bước về phía chiếc thuyền của mình. Trời quá nóng khi đứng trong nắng.

“Em xin lỗi đã không gọi cho anh.” Cô nói. “Em phải làm việc ngoài giờ vì một vụ nghiêm trọng.”

“Ồ.” Anh đáp. Nếu quả có lo nghĩ về việc cô không nhiệt tình đáp lại lời cầu hôn, thì anh cùng không thể hiện ra điều ấy. Thay vì đó, anh có vẻ thoải mái, và có thái độ bình thản mà cô cho là quãng thời gian ở sa mạc vừa rồi đã thúc đẩy cảm hứng tôn giáo của anh.

Anh đưa cô lên thuyền và, một chút ngạc nhiên, cô thấy anh đã đặt sẵn một chiếc ô rất lớn ngay phía trên băng ghế gỗ ở boong trên. Cô nghĩ anh đã tính sẵn việc này: đón cô lên thuyên và không đưa cô xuống khoang dưới, nơi họ có thể một mình bên nhau và khuất khỏi tầm nhìn. Hàng xóm có thể để ý và bàn tán. Cô ngồi dưới chiếc ô,cảm thấy vui sướng kỳ lạ, trong khi Nayir lom khom ở góc và tạo thêm một bất ngờ nữa: một chiếc quạt chạy bằng pin bé xíu. Anh bật nó lên và không khí mát dịu lướt qua đôi chân cô. Cô mỉm cười.

“Anh thật chu đáo.”

Anh xin lỗi và trèo xuống thang, rồi một lát sau quay trở lại với một chiếc thùng làm lạnh nhỏ xinh chứa đầy đá, nước đóng chai, và sô-đa. Cô uống Pepsi. Anh ngồi đối diện cô và hơi chếch sang bên để không nhìn thẳng vào mặt cô. Cô nhấp một ngụm nước.

“Có vẻ em đang bận bịu với công việc.” Anh nói.

Vâng, cô muốn đáp lời anh, và em không biết làm thế nào có thể kết hôn và có con, làm mẹ và làm vợ khi phải làm việc mười hai tiếng một ngày, và đôi khi còn nhiều hơn thế. Ngoài điều đó ra, làm sao cô có thể giải thích rằng công việc tẻ ngắt ở phòng thí nghiệm không còn thú vị nữa? Rằng cô đang phải nỗ lực để hối thức chính mình bằng cách tham gia trực tiếp vào công việc điều tra? Rằng thậm chí tuần trước cô đã mạnh dạn nộp đơn lên học viện cảnh sát nữ? Anh sẽ nói gì trước những việc đó đây?

“Em xin lỗi.” Cô nói. “Em đã muốn đến sớm hơn, nhưng đúng vậy, công việc của em bận quá mức.”

Anh gật đầu. “Thực ra, em đến rất đúng lúc.” Anh nói. “Anh đã ra ngoài sa mạc. Anh vừa mới về đêm qua.”

“Anh đi làm sao?”

“Ừ. Anh đã đưa một gia đình đi Empty Quarter (1).”

(1) Tức Rubai Khali, sa mạc rộng khoảng 650.000 km2

“Em chưa từng bao giờ ra đó.” Cô nói.

“Ở đó đẹp lắm. Và đủ an toàn, nếu em chuẩn bị chu đáo.” Anh đưa mắt nhìn cô, cái nhìn khá táo bạo. Rồi anh quay lại nhìn đăm đăm về phía biển. Cô nhận ra có điều gì đó đã thay đổi ở anh, như thể một sự bất ổn sâu sắc đã quẫy đạp và rốt cuộc đã trở lại đúng vị trí.

Bỗng nhiên cô giật mình hoảng hốt. Cô đã hai mươi chín rồi và cô nên thấy phải gấp gáp kết hôn, nhưng thay vào đó cô lại thấy sợ hãi. Cô có thể hình dung khuôn mặt thất vọng nặng nề của bố mình như thể ông đang đứng trước mặt cô. Nếu mẹ cô còn sống, chắc bà sẽ khóc khi thấy cô ở tuổi này rồi mà vẫn chưa lấy chồng.

“Em đã suy nghĩ thêm về lời cầu hôn của anh chưa?” Anh hỏi.

“Rồi.” Họ chuyển sang chủ đề này nhanh quá. Cô cảm giác như họ đang trượt bánh trong một vụ va chạm.

“Ừ.” Anh nói.

Cô hoàn toàn không suy nghĩ được gì nữa. Chỉ có một điều duynhất mà cô ý thức được là nếu cô nói không, cô sẽ làm anh tổn thươngkhông thể nào khỏa lấp hết được.

“Em đã nộp đơn lên học viện cảnh sát.” Cô buột miệng.

Anh nhìn cô dò xét một lúc khiến cô thây bối rối. Rồi anh nhìnxuống đôi tay mình, và cô bắt gặp nụ cười thoáng hiện trên gươngmặt anh. “Đó là một bước tiến dài đấy.” Anh nói.

“Vâng.”

Anh bước đến ngồi cạnh cô. Trong giây lát tưởng như anh sẽnắm tay cô, nhưng anh đã kiềm chế được. “Em có chắc về việc đókhông?

“Có.” Cô vội vàng đáp. “Em chắc.”

“Em không muốn làm việc ở phòng thí nghiệm nữa sao?”

“Vâng.”

“Nhưng làm thế nào em trở thành cảnh sát đây?” Anh hỏi.

“Em không biết nữa. Em muốn được làm việc ở Đội Trọngán. Em muốn trở thành thám tử.”

Anh nhìn vào mắt cô, cái nhìn với vẻ hoảng loạn dữ dội. “Trước đây anh đã nói điều này rồi, nhưng anh vẫn muốn em biết rằng dù cóchuyện gì đi chăng nữa, chúng ta sẽ tìm cách tháo gỡ.”

Cô nắm lấy tay anh, và nhận ra rằng tay cô đang run rẩy. Anhcũng nhận ra điều đó, và anh siết chặt đôi tay cô trong tay mình. Đôimắt anh không rời gương mặt cô, và ánh nhìn đó nói rằng Hãy nói đồng ý, đồng ý...

“Em đồng ý.” Cô nói.

“Đồng ý, em sẽ cưới anh chứ?”

Cô gật đầu. “Đó là câu trả lời của em - Em đồng ý.”

Anh cười theo cách cô chưa từng thấy bao giờ, một nụ cười rạng ngời hạnh phúc. Anh đưa một tay lên mặt cô xoa dịu nó, nhưng nụ cười vẫn nở rộng. Cô mỉm cười vói anh.

Đúng lúc đó thì người hàng xóm bước ra khỏi thuyền của ông ta. Nayir buông tay cô và vội vàng đứng dậy. Ông ta chắc là không để ý họ ngồi ở đây, nhưng với Nayir thì có thể ông ta giống như Chúa trời ngồi trong đó đánh giá hành động không chính đáng của họ ở nơi công cộng.

Ỉu xìu, Katya đứng dậy. “Có lẽ,” cô nói, “tốt hơn hết là em quay về làm việc đây.”

Chương 8

Giờ thì việc này lại trở thành cứu cánh, ngồi bên máy tính, sắp xếp lại các thư mục. Cô quyết tâm gạt bỏ suy nghĩ về việc mình vừa làm. Cô sẽ không thừa nhận rằng cô bắt đầu cảm thấy nghẹt thở, cát đang phủ đầy lên xung quanh cô trong khi cô không hề cố gắng thoát ra.

Cô nhận ra Thanh tra Zahrani ngay khi ông bước vào phòng thí nghiệm. Phía sau cô, ba phụ nữ ngay lập tức che mặt lại, một đàn gà mái hốt hoảng dưới bước chân khổng lổ của con người. Nhưng Katya quyết định không nhượng bộ sự bốc đồng đó thêm nữa.

Cô không biết gì nhiều về Zahrani, chỉ đủ để nhận thấy ông không thèm để ý nếu một phụ nữ để lộ mặt. Lần đầu tiên cô gặp ông, ông thậm chí còn chìa tay bắt tay cô và cảm ơn cô vì đã xử lý các bằng chứng nhanh chóng đến vậy. Ngữ âm nhẹ nhàng trong giọng nói của ông cho biết ông là người vùng cận đông - có lẽ là người Palestine. Nhưng gương mặt của ông lại đặc trưng Bedouin: da sậm, mũi dài, đôi mắt to hình quả hạnh nhân. Ông là nhân sự bổ sung gần đây cho Đội Trọng án, thuyên chuyển từ Đội Điệp vụ với lý do gì thì không ai biết. Trong mấy tuần vừa rồi, ông đã tham gia điều tra hai vụ án, mà cả hai đều nằm trong số những vụ chưa được giải quyết của Cục. Ông vẫn chưa tìm ra cách để giải quyết cả hai vụ đó. Giờ thì ông lại chịu trách nhiệm cho vụ giết người hàng loạt. Chánh Thanh tra Riyadh rõ ràng là sẵn lòng để mặc Ibrahim làm bất cứ gì ông muốn.

Ông không hay vào phòng thí nghiệm lắm, đó là vì Katya muốn mang các kết quả xét nghiệm của mình xuống tâdng dưới. Đó là một phần trong kế hoạch của cô để được xuất hiện và được tham gia vào công việc nhiều hơn.

“Cô Hijazi.” Ông lên tiếng. Trong tay ông đang cầm mấy tập tài liệu.

“Chào Thanh tra Zahrani.” Cô đáp. “Tôi thấy là ông đã nhận được các tài liệu rồi.”

“Vâng.” Ông nói và để số tài liệu đó trên bàn cô. “Và xin cứ gọi tôi là Ibrahim. Có một điểm trong báo cáo của cô tôi không hiểu lắm...”

Ở cuối phòng, mấy người phụ nữ trở nên im lặng hơn.

“Tôi rấtsẵn lòng xemlại chúng.” Cô nói.

“Cô biết đây...” Ông lướt qua các thư mục tài liệu. “Có vẻ như tôi đã để sót một tập ở dưới nhà rồi. Xin lỗi. Cô không phiền chứ?”

“Không, tất nhiên là không rồi.” Katya đã khóa máy tính và đứng dậy. “Tôi sẽ xuống dưới đó cùng ông.”

“Tốt quá.” Nói rồi ông vơ lấy tập hồ sơ.

Ngay khi cánh cửa phòng thí nghiệm đóng lại phía sau lưng họ, Ibrahim dừng lại và quay sang cô. Hành lang không một bóng người, nhưng sẽ không được lâu. “Tôi muốn đề nghị cô giúp một việc.” Ông nói. “Việc này rất quan trọng.”

Sự thay đổi trong cách hành xử của ông khiến cô hoảng hốt. “Xin ông cứ nói.” Cô đáp.

“Giữ kín nhé.” Ồng vừa nói vừa nhìn quanh. “Nếu cô không phiền.”

Ông ra hiệu cho cô đi vào phòng vệ sinh nữ. Cô hơi chần chừ. Ông có thể đang dựng chuyện với cô, nhưng rõ ràng là ông đang rất lo lắng. Cô đi theo ông vào trong, và ông khóa trái cửa lại.

“Một người bạn của tôi đã mất tích.” Ông nói. “Tôi đang rất lo cho cô ấy.”

Katya chờ đợi câu trả lời cho một câu hỏi tất yếu: tại sao ông lại nói chuyện này với cô chứ?

“Tôi không biết nhiều phụ nữ cho lắm.” Ông nói. “Và chắc chắn không ai tôi có thể tin tưởng để tiết lộ thông tin này. Hầu hết mọi người không hề biết tôi vẫn còn liên hệ với người phụ nữ đó.”

Vậy ra là thế. Ông ấy có bạn gái. Cô hơi bất ngờ một chút nhưng cho rằng có lẽ đó cũng là chuyện phố biến hơn cô nghĩ. “Vậy là ông vẫn chưa thông báo việc cô ây mất tích.”

“Chưa. Nó chỉ là một khả năng - có thế cô ấy đã bỏ đi.”

“Tôi hiểu.” Katya nói. “Vậy ông cần gì?”

“Cô ấy làm việc ở một cửa hàng quần áo ở trung tâm Chamelle. Cô có biết chỗ đó không? Nó là khu mua sắm dành cho phụ nữ.”

“Có, có, nó ở al-Hamra.”

“Tôi không thể vào đó được, dĩ nhiên là vậy rỗi, và tôi cần biết gần đây cô ấy có đến đó làm việc hay không.”

“Ồng đã thử gọi cho họ chưa?”

“Tôi đã thử gọi mấy ngày nay rồi. Phải để lại lời nhắn và đôi khi người ta chỉ gọi lại cho cô nếu cô giàu có và đang định tiêu một khoản tiền khổng lồ, chứ thông thường thì không đâu. Mà bọn họ cũng không biết tôi là ai, và tôi cũng muốn như vậy.”

“Tôi hiểu.” Katya cố không nhìn vào hình ảnh của họ trong gương. Khóa trái cửa trong phòng vệ sinh cùng một người đàn ông ở nơi làm việc là quá đủ để cô bị sa thải ngay lập tức. Cô chỉ tự hỏi họ sẽ kết thúc chuyện này như thế nào. “Vậy là ông muốn tôi đến trung Chamelle và hỏi thăm xem cô ấy có đi làm không.”

“Đúng vậy, nhưng phải khéo léo một chút. Tôi chưa bao giờ gặp các đồng nghiệp của cô ấy, nhưng cô ấy nói vói tôi bọn họ là những kẻ hợm hĩnh. Hơn nữa, thị thực của cô ấy đã hết hạn, trong khi người chủ cửa hàng vẫn chưa chính thức ký các giấy tờ để gia hạn, chính vìvậy mà cô phải vô cùng cẩn trọng để không ai nghĩ rằng cô đang kiểm tra việc vi phạm thị thực. Tốt nhất là không nên đến đó với tư cách là một cảnh sát. Chỉ là cô đang tìm một người bạn thôi.”

“Được rồi.” Cô nói. “Tôi vui lòng làm việc này, nhưng sẽ phải vào tối muộn hôm nay. Đến sáu giờ tôi mới rời chỗ làm.”

“Thế là quá ổn.” Ông nói. Trong tâm trạng hoảng loạn ông đã ghé sát người vào cô. Giờ thì ông đã đứng lùi lại và thở hắt ra. “Có lẽ không có chuyện gì đâu.” Ông nói. “Nhưng tôi có linh cảm xấu.”

Katya gật đầu. Cô muốn hỏi ông đã thử gọi cho bạn bè, bệnh viện hay chưa, nhưng tự thấy nói thế thì ra vẻ bảo ban quá. “Sau giờ làm tôi sẽ đến đó ngay.”

“Tôi sẽ lái xe đưa cô đi.” Ông nói. “Cô thấy thế có được không?”

“Không, em họ tôi sẽ đưa tôi đi. Cậu ấy sẽ thấy lạ nếu tôi về muộn, và tôi không muốn chuyện đó đến tai bố tôi. Em họ tôi sẽ vui lòng đưa tôi đến khu đó thôi.”

Họ trao đổi số điện thoại và cô hứa sẽ gọi cho ông ngay khi tìm hiểu được điều gì.

“Tôi sẽ ra trước.” Ông vừa nói vừa tiến về phía trước cửa. “Nếu thấy an toàn để cô ra, tôi sẽ gõ cửa một lần. Nếu không, tôi sẽ đánh lạc hướng họ. Cô cứ giữ cửa khóa nhé.” Ông lẻn ra ngoài trước khi cô kịp lên tiếng. Một giây sau đó, ông gõ cửa.

Cách ông nhanh chóng xử lý việc giải thoát cho cả hai người vừa khiến cô ngưỡng mộ vừa làm cô khó chịu. Đàn ông không bị mất việc vì sự bất cẩn của mình nhiều như phụ nữ. Và cô không tin rằng, với nỗi sợ hãi bị bắt quả tang vì việc này hay việc khác, mà phụ nữ sẽ bớt bất cẩn một nửa so với họ.

Chương 9

Nạn nhân đầu tiên tên là Amelia Cortez. Cô ta là một trong hai phụ nữ có tay được tìm thấy ở hiện trường. Các khám nghiệm y tế cho thấy cô ta là nạn nhân đầu tiên của tên sát nhân, đã chết khoảng chừng mười năm. Pháp y đã nhận dạng được cô qua dấu vân tay.

Amelia hai mươi tư tuổi, và tấm ảnh hộ chiếu được gửi đến từ Đại sứ quán Philippiness cho thấy cô rất dễ thương - hai gò má cao, nước da sáng, trông ngây thơ và đôi mắt màu nâu nhạt. Cô đã được tuyển chọn ở Manila và được đảm bảo một công việc là trợ lý riêng cho một nhà báo nữ quyền cao chức trọng. Amelia có tham vọng trở thành nhà văn. Nhưng khi cô đến Jeddah, người bảo trợ của cô, một người đàn ông có tên Sonny Esposa, nói với cô rằng công việc duy nhất hiện có là giữ trẻ. Cô không có lựa chọn nào khác. Để được phép rời khỏi đất nước này, cô cần sự cho phép của Sonny, và ông ta đã giữ hộ chiếu của cô rồi.

Cô cũng đã ký một hợp đồng bảo đảm sẽ trả phí dịch vụ cho ông ta. Và mức phí dành cho người tuyển mộ vượt quá khả năng cô có thể chi trả. Cô sẽ phải trả ông ta mỗi tháng một ít và sẽ trả hết theo cách này. Thay vì làm việc với mức lương sáu trăm riyal một tháng, Amelia đã phải chịu nhận mức lương mỗi tháng là hai trăm riyal để chăm sóc năm đứa trẻ, tất cả đều dưới mười tuổi. Cô phải mất sáu năm để trả hết tiền cho người tuyển mộ. Cô không thể báo cảnh sát; họ sẽ chỉ buộc cô phải tuân theo hợp đồng. Chính vì vậy mà Amelia bỏ trốn. Những người thuê cô phàn nàn – bọn họ đã trả tiền trước hẳn một năm – còn Sonny thì biến mất. Không một ai biết chuyện gì xảy ra với Amelia và không ai đủ quan tâm để đi tìm cô. Gia đình cô ở Philippiness đã gửi rất nhiều thư đến lãnh sự quán, nhưng chẳng ích gì.

Ibrahim đã tự mình đến hỏi chuyện gia đình đã thuê Amelia. Ông đưa Daher và Shaya đi theo. Bọn họ cũng đã hỏi các nhân viên của lãnh sự quán, những người đã ghi chép lại sự việc nhưng không lập hồ sơ báo với cảnh sát. Câu chuyện vẫn vậy: người phụ nữ đó đã trốn. Chodù người sử dụng lao động có nói với bạn điều gì đi chăng nữa, khi một người giúp việcbiến mất, thườnglà cô ta sẽ tìm kiếm một công việc tốt hơn ở đâu đó hoặc cố gắng để thoát khỏi tình trạng bị ngược đãi. Đó là chuyện bình thường, và đến khi tìm được một thi thể, cảnh sát không có cách nào để chứng minh được đó có phải một trò xấu xa không. Bọn họ đã không gặp may khi lần theo kẻ đã tuyển mộ cô Cortez, Sonny Esposa. Hắn đã biến mất từ rất lâu rồi. Ibrahim xem xét tỉ mỉ những diễn biến của sự việc - những cuộc hỏi chuyện, những lần đi xe, những cuộc trao đổi ngoài lề với đồngsự của ông - trong phân nửa trạng thái hoang mang. Ông thấy hình ảnh Sabria ở khắp mọi nơi ở phòng khách, ở văn phòng lãnh sự, trong phòng họp cảnh sát. Ông hình dung rõ hình ảnh Amelia đang đi bộ dọc con phố có lẽ đang chạy việc lặt vặt cho chủ thuê mình - Cô có thể ra tiệm bánh mua ít bánh mỳ, và ra cửa hàng ở góc phố mua ít sữa được không? - và rồi Sabria chen ngang vào khung cảnh đó, mặc áo trùm và đeo mạng che mặt, và chính Sabria vào nhầm chiếc taxi, bị chĩa súng và tê liệt vì khiếpsợ. Chính Sabria đã bị đưa đến rìa sa mặc, bị đánh thuốc mê, sau đó bị đánh đập và bị bắn vào đầu rồi bị chặt tay.

Ông không biết làm thế nào tên sát nhân bắt được các nạn nhân của hắn, và ông vẫn còn chút khiếp sợ mơ hồ trước những người phụ nữ bị sát hại. Nhưng trong tâm trí Ibrahim, sự thực đã rõ như ban ngày. Thuốc mê. Dây trói bằng nhựa bền chắc. Một khẩu súng bán tự động có bộ phận giảm thanh. Một thanh kiếm nhỏ để chặt tay. Ông ý thức được rằng việc dựng lên những hình dung trong tâm tưởng có xen lẫn các giả định và nỗi sợ hãi cá nhân là không đúng nguyên tắc, nên ông để mặc những hình ảnh lướt qua như một bộ phim câm và tự nhắc mình mình rằng điều đó là không hợp lý khi Sabria, một phụ nữ với thiênhướng bất tín đối với đàn ông, lại bị ai đó bắt, kể cả khi hắn ta có súng. Tương tự với kẻ sát nhân, sẽ không hợp lý nếu hắn ta nhận ra Ibrahim ngay sau khi ông phát hiện ra các tử thi - và tìm rathi thể và người tình của ông. Đó chính là niềm vui mơ hồ nhất của cái tôi nếu giảđịnh nó chính là trung tâm của vũ trụ.

Chamelle Plaza là một trung tâm mua sắm dành cho phụ nữ bao gồm các cửa hàng giới thiệu sản phẩm của các nhà thiết kế và các cửa hiệu chăm sóc sắc đẹp. Nó khiến Katya có cảm giác mình là một người quét đường Indonesia nghèo khổ đang thu lượm những chiếc chai rỗng bên cạnh một cung điện hoàng gia. Mười lăm phút nữa là tới giờ cầu nguyện cuối cùng trong ngày, cả trung tâm nhộn nhịp bởi những nhân viên phục vụ người Sri Lanka đang chăm sóc đám trẻ con trong khi mẹ chúng đi thăm thú các cửa hiệu chăm sóc sắc đẹp và các tiệm làm móng, hối hả cho xong việc trước khi lời gọi cầu nguyện báo hiệu các cửa hiệu sẽ đóng cửa. Không khí mát mẻ và sạch sẽ. Katya đứng ở khoảng sân trung tâm chờ cho những giọt mồ hôi lăn dài trên mặt khô ráo và chiếc áo trùm không bám dính vào quần áo của cô nữa. Suy nghĩ đầu tiên của cô là nếu bạn gái của Ibrahim làm việc ở đây thật, thì có khả năng cô ta đã chạy trốn với một doanh nhân giàu có nào đó hoặc thậm chí là một hoàng tử cũng nên. Không hẳn vì cô ta đã gặp anh chàng ấy ở trung tâm mua sắm này; chỉ đơn giản cô ta có lẽ là kiểu người khi đến sẽ sẵn sàng vứt bỏ một cái ví cũ sờn vì những thứ hào nhoáng hơn. Dạo qua những cửa tiệm đắt đỏ với những cô nhân viên trông kiêu kỳ trong bộ đồ Armani chẳng ảnh hưởng gì đến hình ảnh cả.

Trước khi rời phòng thí nghiệm, cô đã thử tìm thông tin về những phụ nữ mất tích. Điều đó có lẽ là thừa - Ibrahim hẳn đã kiểm tra rồi - nhưng cô chỉ muốn chắc chắn về điều đó. Cô phát hiện ra thị thực của cô Sabria Gampon quả thực đã hết hạn. Cô ta vẫn chưa bị trục xuất ít nhất là về mặt chính thức; đôi khi phải mất vài tuần cho các công việc giấy tờ. Cô cũng phát hiện Sabria từng làm việc ở Đội Điệp vụ.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .